Tôn Giả Vanavasi Tissa

Con yêu quý giữa thế gian ảo mộng
Lợi và danh cháy bỏng cả tâm hồn
Ai biết rằng nơi tịch cốc cô thôn
Người ẩn sĩ vượt hơn điều nhỏ bé.

Tôn Giả Vanavasi Tissa -

Tôn Giả Vanavasi Tissa

I. TẤM LÒNG CAO QUÝ

Một ngày tại tinh xá Trúc Lâm (Veluvana), trời mưa phùn lất phất, rặng tre co mình trong gió lạnh:
– Thưa Tôn giả Xá Lợi Phất (Sariputta), xin Ngài hãy vì con mà thọ nhận bát cháo và tấm vải này.
Tôn giả Xá Lợi Phất nhìn vị Bà la môn già đang quỳ trước mặt. Ông quấn một chiếc y bạc màu, đầy mảnh vá. Gương mặt khắc khổ và người ông run lên vì lạnh. Thế nhưng, ông đang cúng dường lên Tôn giả một tấm vải rất đẹp và một bát cháo thượng hạng. Ông nhẹ nhàng vắt tấm vải ngang cánh tay, rồi cẩn thận bưng lên bát cháo. Trên bàn tay ông, cháo vẫn còn đang nóng hổi.

Tôn giả Xá Lợi Phất nhận tấm vải, rồi dùng hai tay đỡ lấy bát cháo. Ngài lặng lẽ thọ dùng.
Vị Bà la môn ngắm nhìn cử chỉ ấy mà ứa nước mắt. Tôn giả đã đón nhận tấm lòng của ông đầy trân trọng. Ông là một vị Bà la môn nghèo khổ nhưng hết lòng thương kính Tôn giả. Ông không bỏ bất cứ một buổi giảng Pháp nào của Tôn giả trong những lần Ngài về thăm quê hương Ma Kiệt Đà (Magadha). Lòng ông hạnh phúc ngập tràn mỗi khi được thấy Tôn giả dù chỉ từ xa. Thế nhưng chưa bao giờ ông dám lại gần để đảnh lễ Ngài. Lúc nào ông cũng bị đeo đuổi bởi suy nghĩ “Ngài Xá Lợi Phất thật vĩ đại, ta nghèo thế này thật không xứng được đứng gần Ngài. Ta chẳng có gì xứng đáng để cúng dường lên Ngài cả”.

Và từ đó, ông đã ước ao biết bao nhiêu để có thể một lần cúng dường lên Tôn giả. Ông dành dụm từng hạt gạo, từng củ khoai, từng miếng vải… Sau biết bao bữa cơm tạm bợ lay lắt, biết bao lần cơn đói quay quắt hành hạ, cuối cùng ông cũng mua được một ít gạo tốt và một tấm vải đẹp.
Tôn giả Xá Lợi Phất dùng hết tô cháo không để dư lại dù chỉ một chút nước. Rồi Ngài lấy mảnh vải đắp lên người để giữ ấm. Tôn giả nhìn vị Bà la môn nở một nụ cười hiền hậu.

Một thời gian sau, vị Bà la môn mất và tái sinh vào một gia đình trưởng giả giàu có ở thành Xá Vệ (Savatthi), nước Kiều Tát La (Kosala).

II. XUẤT THÂN

Gia đình trưởng giả này rất mộ đạo, hết lòng kính tin Phật Pháp.
Đặc biệt hơn, từ lúc hoài thai, phu nhân trưởng giả luôn hướng tâm về Tôn giả Xá Lợi Phất với niềm tôn kính vô bờ. Bà thường xuyên thỉnh Ngài Xá Lợi Phất và chư Tăng về nhà để cúng dường.

Một thời gian sau, phu nhân hạ sinh một hài nhi thật đẹp. Gương mặt hài nhi hiền hòa dễ mến. Trong buổi lễ đặt tên, Tôn giả Xá Lợi Phất cũng đến dự. Vừa trông thấy Ngài, hài nhi đã nở nụ cười tươi tắn, mắt không rời Tôn giả như đã chứa chan tình cảm từ bao giờ. Tôn giả chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.
Người nhà bồng hài nhi đến để Tôn giả Xá Lợi Phất chúc phúc. Lúc rời khỏi nôi, ngón tay hài nhi cứ xoắn lấy tấm lụa gấm Kampala và lôi theo, cho tới khi đến gần Tôn giả mới chịu buông ra. Tấm lụa nhẹ nhàng rơi vào tay Ngài. Khi đó, người cha lên tiếng:

– Kính bạch Tôn giả, dường như hài tử muốn cúng dường tấm lụa đó lên Ngài. Xin Tôn giả thọ nhận để hài tử được nhiều phước lành.

Tôn giả Xá Lợi Phất nhìn hài nhi đầy ấm áp. Ngài đặt tên cho hài nhi là Tissa. Tissa chính là nửa cuối trong tên của Tôn giả (Sariputta Tissa). Mọi người vui mừng khôn xiết. Cái tên như một sự tiếp nối ý nghĩa, chứa đựng niềm hy vọng thiêng liêng về tương lai của Ngài Tissa, một ngày nào đó sẽ giống như Ngài Xá Lợi Phất trở thành một bậc Thánh xuất thế gian. Cả gia đình Ngài Tissa ngập tràn hạnh phúc.

III. XUẤT GIA

Từ nhỏ, Ngài Tissa đã bộc lộ tư chất thông minh và chững chạc vô cùng. Mỗi ngày Ngài một thêm thương kính Tôn giả Xá Lợi Phất. Tình cảm thiêng liêng không sao diễn tả bằng lời. Cuối cùng khi nhân duyên đã hội đủ, vào năm bảy tuổi, Ngài xin cha mẹ đồng thuận cho mình được xuất gia tu học. Mẫu thân ngắm nhìn con đầy trìu mến, gật đầu đồng ý.

Chiều hôm ấy, trên con đường dẫn ra cổng thành, những tàng cây im lìm trong nắng nhẹ. Ngài Tissa cùng mẫu thân đi đến tinh xá Kỳ Viên (Jetavana). Tôn giả Xá Lợi Phất tiếp đón rồi nói với Ngài Tissa rằng:

– Này Tissa, đời sống xuất gia rất khó nhọc. Phải chịu rét, chịu cực, ăn uống kham khổ… Con còn nhỏ tuổi, chưa một lần dãi nắng dầm sương, liệu con có chịu đựng được chăng?
Ngài Tissa đáp lại khiêm nhu nhưng rất rành mạch:

– Thưa Tôn giả, con có thể chịu đựng được tất cả. Chỉ cần được sống trong Tăng đoàn, con sẽ vượt qua mọi khó khăn trở ngại.
– Lành thay, Tissa!

Tôn giả Xá Lợi Phất hiền từ gật đầu, đồng ý chấp nhận Ngài Tissa vào Tăng đoàn.

Sau đó, Tôn giả trực tiếp truyền giới và hướng dẫn cho Ngài Tissa về thiền quán.

– Này Tissa, con hãy chú tâm vào sự bất tịnh và vô thường trên chính thân thể mình. Dù bây giờ con còn nhỏ, nhưng thân thể này không bao lâu sau chắc chắn cũng sẽ già yếu, bệnh hoạn, rồi chết nằm trên đất lạnh, trở về với bụi cát bay đi. Dù bề ngoài có mỹ miều bao nhiêu, thân này cũng chứa đầy những thứ dơ bẩn, bất tịnh. Con hãy luôn biết rõ như vậy để lìa bỏ tham dục, nhiếp tâm trong thiền định và có thể phá tan ngã chấp.

Vâng lời Thầy, Tôn giả Tissa sớm hôm tinh tấn tọa thiền. Ngài còn siêng năng phụ những việc lao tác như quét sân, nhổ cỏ, tưới nước, dọn dẹp…

Đặc biệt, Ngài có phước được cúng dường vật thực vô cùng dồi dào, không bao giờ bị thiếu. Nếu dân chúng biết tin Ngài vào thành khất thực tất cả sẽ hân hoan chuẩn bị sẵn vật phẩm và đứng chờ trước cửa nhà. Đặc biệt, chỉ cần Ngài cần điều gì là ngay sau đó, Ngài sẽ được như ý. Có lần vào mùa đông lạnh buốt, Tôn giả khởi ý muốn có thêm nhiều mền cho các vị Tỳ kheo. Vậy là sáng hôm đó, khi đi khất thực, đến đâu Ngài cũng nhận được những tấm mền mới và đẹp. Một thương gia vừa gặp liền phát tâm cúng dường toàn bộ số mền trong cửa tiệm của mình. Trong thoáng chốc, Ngài có đủ mấy trăm tấm mền mang về tinh xá cho chư Tăng thọ dùng.
Ngài rất nhu thuận và lúc nào cũng vui vẻ hiền hòa, ai gặp cũng đều thương mến. Càng ngày, Ngài càng tiến bộ nhanh chóng trong công phu tu hành.
Tất cả những phước báu vi diệu ấy đều là quả báo từ nhân lành đã hết lòng cúng dường lên Tôn giả Xá Lợi Phất ở đời trước.

IV. HẠNH VIỄN LY CAO QUÝ

Ngài Tissa lớn lên dưới bóng từ bi và sự bảo bọc của Tăng chúng. Thời gian thoáng chốc trôi qua, năm đó Ngài đã vào tuổi thiếu niên, phong thái vô cùng trang nghiêm và điềm đạm. Họ hàng, người thân của Ngài vì thế lấy làm hãnh diện. Họ quyến luyến và thường xuyên tới lui tinh xá thăm hỏi.
Nhưng điều đó lại làm bận lòng Ngài. Ngài trân trọng tình cảm của mọi người nhưng muốn dành trọn thời gian để chuyên tâm tu hành. Vì thế, Ngài đến gặp Tôn giả Xá Lợi Phất để thỉnh cầu:

– Thưa Thầy, xin Thầy cho phép con được đến một vùng rừng núi xa để tĩnh tu.

Tôn giả Xá Lợi Phất từ tốn đáp lời:

– Lành thay, này Tissa. Rời xa đại chúng, sống trong cô tịch, tinh tấn tu hành là điều vô cùng gian nan, không phải ai cũng làm được. Con còn nhỏ tuổi nhưng đã có thể phát tâm dũng mãnh như thế là rất tốt. Này Tissa, hãy bước đi, vượt qua mọi chướng ngại và thành tựu đạo quả.
Ngài Tissa mang bình bát rời đi. Vượt qua nhiều dặm đường gập ghềnh, Ngài dừng chân tại một ngôi làng nhỏ thanh bình. Ven làng là một cánh rừng già xanh mướt. Sâu vào trong, có một con đường mòn dẫn lên dốc núi. Ngài quyết định sẽ tĩnh tu ở khu rừng này.

Từ khi Tôn giả đến đây, người dân vô cùng thương mến Ngài. Hàng ngày, họ thay phiên nhau đến thăm hỏi và cúng dường. Người nào được đến lượt cũng đều cảm thấy vui sướng, cứ lưu luyến chẳng muốn ra về. Lần nào, Tôn giả cũng chỉ nhẹ nhàng cám ơn vị tín chủ và nói rằng: “Chúc cho tín chủ được an vui, chúc cho tín chủ được thoát khổ”. Càng ngày, dân làng càng yêu mến, gọi Tôn giả là Vanavasi Tissa, có nghĩa “Tissa, người ở rừng”.
Từ sáng tinh sương đến tận chiều muộn, giữa màn đêm cô tịch, Ngài tọa thiền không lơi lỏng. Từng ngày, từng giờ trôi qua là Tôn giả lại bước sâu hơn vào trong các cảnh giới thiền định.

Hai tháng sau, vào một đêm tĩnh mịch, khi trăng vừa lên, những cơn gió đại ngàn lùa qua xao động cả cánh rừng, Tôn giả Vanavasi Tissa bừng ngộ, chứng đắc Thánh quả A La Hán, viên mãn giải thoát giác ngộ. Trên nền trời đêm thăm thẳm, những ngôi sao chiếu sáng lấp lánh.

V. NƯỚC MẮT VÀ ĐẠI DƯƠNG

Khoảnh khắc Tôn giả Tissa chứng đạo, trong tinh xá, Đức Thế Tôn, Tôn giả Xá Lợi Phất và các vị A La Hán cũng đều biết được bằng đạo nhãn thanh tịnh.
Sau mùa an cư, Tôn giả Xá Lợi Phất xin phép Đức Thế Tôn để được đến thăm vị đệ tử của mình. Được Người đồng ý, Tôn giả liền cùng với Ngài Mục Kiền Liên (Moggallana), Ngài Đại Ca Diếp (Maha Kassapa), Ngài A Nan (Ananda)… cùng rất nhiều vị Tỳ kheo khác tới khu rừng thăm Tôn giả Tissa.
Khi các Ngài vừa đặt chân đến nơi, Ngài Tissa đã ân cần ra đón Thầy và chư Tăng. Dân làng biết được các vị là thầy của Ngài Tissa nên cũng vui mừng đón tiếp, sửa soạn nơi trú ngụ, chuẩn bị vật thực cúng dường… Trời tối, dân làng quây quần bên chư Tăng, thắp đuốc sáng rực cả góc rừng. Tôn giả Xá Lợi Phất vì muốn dân làng thấu hiểu được ân đức và trí tuệ của Ngài Tissa, liền chỉ dạy:

– Này Tissa, con hãy thuyết Pháp cho chư Tăng và dân làng cùng nghe.
– Dạ, bạch Thầy, con xin vâng lời chỉ dạy.
Tôn giả Tissa liền bước lên một phiến đá rộng làm pháp tòa. Phong thái và uy đức của Ngài chói ngời khiến tất cả mọi người đều kính phục. Dân làng vừa háo hức, vừa ngạc nhiên bởi từ trước tới giờ Ngài rất điềm đạm. Mỗi khi mọi người tới thăm hỏi, Ngài chỉ thường chúc lành: “Mong cho tín chủ được an vui, mong cho tín chủ được thoát khổ”.

Biết được suy nghĩ ấy, Tôn giả Tissa liền triển khai chủ đề “an vui, thoát khổ”. Chỉ bốn từ nhưng Ngài triển khai thành một bài Pháp dài, đề cập rộng lớn mọi khía cạnh. Ngài giảng giải từ thấp đến cao, phân tích từ cuộc sống thường nhật của con người vào tận thâm sâu trong đạo lý. Bài Pháp như một cơn mưa mát mẻ, ban tặng khắp đất trời. Chư Tăng, dân chúng và cả chư Thiên say sưa lắng nghe từ đầu hôm đến tận rạng sáng.

Chư vị Tỳ kheo chứng kiến vô cùng cảm phục. Một vị sa di nhỏ tuổi mà đã thể hiện phong thái đạo hạnh của một bậc A La Hán phi phàm. Dân làng vui mừng khôn tả, nhưng có một số người cảm thấy buồn lòng bởi từ trước đến nay đã tận tụy cúng dường mà chưa từng được Tôn giả ban Pháp như thế. Khi ấy, ở tinh xá Kỳ Viên, Đức Thế Tôn đang an trú trong thiền định. Người khởi lòng thương xót nếu một chúng sinh nào lỡ có tâm bất thiện với một bậc Thánh. Thế Tôn nhắm mắt lại…
Trong chớp mắt, Người hiện ra ở ngôi làng. Người bước đến hội chúng trong một vầng hào quang sáng ngời bao phủ. Dân làng chấn động trước hình ảnh thiêng liêng ấy. Thế Tôn cất giọng phạm âm để ai cũng nghe rõ:

– Này các gia chủ, các người thật có đại phước. Nhờ hộ độ cho sa di Tissa mà các người đã được trông thấy, được đảnh lễ, cúng dường lên Như Lai cùng các đại đệ tử của Như Lai. Đó là điều phúc lành vô lượng trên thế gian. Hãy biết rằng, chẳng thể lấy tâm phàm phu để xét đoán một bậc Thánh đã hoàn toàn vượt thoát khỏi nhiễm ô thế tục.

Lời chỉ dạy của Thế Tôn làm tất cả mọi người đều hoan hỷ và không ai còn chút vướng mắc phiền lòng.
Thế rồi, Đức Thế Tôn cùng Tôn giả Tissa đi sâu vào khu rừng, hướng về ngọn núi phía xa. Đức Bổn Sư đi trước, Ngài Tissa cung kính chắp tay bước theo sau. Mọi người cũng bước đi cùng.

Thế Tôn cùng Ngài Tissa bước đi thong thả nhưng rất nhanh, nhẹ nhàng như đang lướt trên mây. Chỉ phút chốc, Người cùng Ngài Tissa đã đứng trên đỉnh núi hùng vĩ. Trước mắt là gió mây ngút ngàn, cánh rừng bao la trải dài đến tận chân trời. Thế Tôn đưa tay về phía trước, bảo Ngài Tissa:

– Này Tissa, từ trên đỉnh núi này, nhìn ra xa sẽ trông thấy cả đại dương. Con có thấy chăng?
Tôn giả Tissa hướng tầm mắt về phía xa, đạo nhãn thanh tịnh nhìn xuyên qua những tầng không gian, nhìn ra tới tận bờ biển heo hút lộng gió của vịnh Ấn Độ. Ngài từ tốn chắp tay thưa:
– Bạch Thế Tôn, con nhìn thấy đại dương.
– Lành thay, con yêu dấu.
Thế Tôn hỏi tiếp:
– Này Tissa, con nghĩ gì khi nhìn thấy đại dương?
Ngài chùng giọng lại, thưa bạch:
– Bạch Thế Tôn, con hiểu rằng nước mắt của chúng sinh còn nhiều hơn nước của biển cả. Đại dương mênh mông tưởng chừng như vô cùng vô tận, những con sóng cuộn trào, tung bọt trắng xóa, từng đợt hết lớp này xô vào lớp khác ầm ào suốt đêm ngày. Thế nhưng bạch Thế Tôn, nước mắt của chúng sinh còn ngập tràn hơn hết. Chẳng chúng sinh nào trên cuộc đời có thể thoát khỏi nỗi sầu khổ. Niềm vui chỉ vụt thoáng trong khoảnh khắc rồi trở lại với khổ đau. Những dòng nước mắt tuôn đổ, lặng thầm từng giờ từng phút, hết kiếp này đến kiếp khác chưa bao giờ dừng lại.

– Này Tissa, đúng như vậy. Còn khi nhìn thấy đại địa bao la kia, con nghĩ thế nào?
– Bạch Thế Tôn, con thấy rằng, trên khắp đại địa này, chẳng có nơi nào mà không có xác của chúng sinh đã chôn vùi nơi ấy. Cõi đất này thật rộng lớn với biết bao xứ sở, đồi núi điệp trùng, những đồng bằng phù sa rộng lớn, những sa mạc đồi cát mênh mông. Bạch Thế Tôn, vô lượng chúng sinh trôi lăn trong luân hồi giữa vô vàn kiếp sống. Chẳng chúng sinh nào có thể thoát khỏi sự vô thường, sinh, lão, bệnh, tử. Cứ hết một kiếp đều phải bỏ thân xác lại, xác thân ở khắp mọi nơi, trở thành cát bụi, cát bụi chồng lên cát bụi hết lớp này đến lớp khác chẳng có điểm dừng…

– Này Tissa, đúng như vậy, con yêu quý của ta. Vậy khi một mình giữa rừng đêm mờ mịt, con nghĩ gì khi nghe tiếng thú hoang?
– Bạch Thế Tôn, khi hôm sớm con thường tĩnh tọa nơi rừng thẳm. Hằng đêm, con được ngồi dưới ánh trăng chiếu vàng trải trên những cánh rừng, những tán cây um tùm đan vào nhau phát ra tiếng rì rào mỗi khi có trận gió lùa qua, và tiếng dã thú thét gầm trong đêm tối vang động cả đất trời. Bạch Thế Tôn, khi giữa núi rừng như vậy, con cảm nhận sự sống của thiên nhiên vô cùng giản dị, hoang sơ nhưng cũng thật bao la hùng vĩ, là điều tuyệt đẹp trên thế gian này, và lòng con thấy yêu rừng hoang biết mấy.
– Này Tissa, đúng như vậy, con thân yêu của ta.

Đức Thế Tôn mỉm cười tán thán Tôn giả Tissa, rồi Người đọc lên bài kệ:

An lạc của Niết Bàn
Khác lạc thú thế gian
Tỳ kheo đệ tử Phật
Hãy hiểu thật rõ ràng
Chớ đắm mê danh lợi
Hãy tu hạnh viễn ly.

VI. KẾT LUẬN

Tôn giả Tissa là bậc A La Hán vĩ đại, cuộc đời Ngài đã để lại bao bài học quý báu cho chúng sinh muôn đời noi theo. Nhờ lòng tôn kính và cúng dường lên bậc Thánh, Ngài được phước báu thù thắng và thuận duyên xuất gia tu hành, chứng đạo tột cùng. Tôn giả đã thực hiện hạnh viễn ly cao quý, kiên tâm dứt bỏ mọi tình cảm thế gian để hướng về con đường giác ngộ cao thượng bao la. Đời sống giản dị thanh cao với niềm an lạc trong pháp vị của Ngài khiến vô số chúng sinh phát khởi tín tâm với chánh Pháp.

Chúng con nguyện xa lìa những hưởng thụ vị kỷ để tinh tấn trên con đường chánh Pháp nhiệm màu. Chúng con hết lòng kính ngưỡng những bậc Thánh, bậc tu hành chân chính đã thắp sáng đạo lý cho muôn sinh.

Xin Tôn giả gia hộ cho chúng con tỉnh giác trước mọi cám dỗ chực chờ, mãi mãi không xa rời con đường tìm về bờ giác ngộ vô biên.

VII. Ý NGHĨA ĐỘ MỆNH

Tôn giả Vanavasi Tissa là vị A La Hán vĩ đại, cuộc đời Ngài để lại bao bài học quý báu cho chúng sinh muôn đời noi theo. Ngài đã tôn kính tuyệt đối và thành tâm cúng dường lên bậc Thánh Tăng vĩ đại, Ngài Xá Lợi Phất, chính vì thế, Ngài thành tựu được phước báu thù thắng và thuận duyên xuất gia tu hành. Tôn giả đã thực hiện hạnh viễn ly cao quý, kiên tâm dứt bỏ mọi tình cảm thế gian để cuối cùng viên mãn trên con đường giác ngộ cao thượng. Cũng bởi đời sống viễn ly giản dị thanh cao với niềm an lạc trong chánh Pháp ấy, Ngài đã khiến vô số chúng sinh phát khởi tín tâm với Phật Pháp.

Khi thờ kính Ngài quý Phật tử sẽ:

– Tăng trưởng lòng nhân hậu vị tha nên có được nhiều bạn tốt, mọi người xung quanh yêu mến. Dần khởi được tình thương yêu đối với tất cả mọi người, mọi loài.
– Siêng năng làm phước bố thí và cúng dường chân chính nên sẽ gây tạo được vô số phước báu về sau.
Thường được quý nhân phù trợ nên gặp nhiều may mắn, dễ sống đời tự lập, vượt qua nhiều khó khăn trong cuộc sống.
Kính tin Tam Bảo nên đường tu thuận lợi, có được Thầy lành bạn tốt dìu dắt để tiến tu.

VIII. THƠ TỤNG

Giữa đời mờ mịt gió sương
Biết bao lầm lỗi chẳng đường thoát ra
Lành thay Tôn giả Tissa
Tuy còn nhỏ tuổi nhưng là Thánh nhân
Vượt qua ích kỷ tham sân
Vô minh, tham ái đang dần xóa tan
Dẫu cho đông đến hè sang
Mặc trời gió rét Ngài càng tinh chuyên
Một mình giữa chốn rừng thiêng
Ngài ngồi lặng lẽ chư Thiên đợi chờ
Khi trời vừa sáng tinh mơ
Vô minh chấm dứt tâm từ vô biên
Sống đời tự tại an nhiên
Mở mang chánh Pháp mọi miền gần xa
Bao đời Ngài sống vị tha
Cung kính bậc Thánh để mà gieo nhân
Kiếp này quả đến thật gần
Muốn gì được nấy chỉ cần khởi tâm
Nhưng Ngài vẫn sống tận tâm
Lo cho Tăng chúng âm thầm sâu xa
Bảy tuổi Ngài đã xuất gia
Sống đời phạm hạnh để mà chuyên tu
Ngài luôn hoà thuận khiêm nhu
Tấm gương đức hạnh nghìn thu vẫn còn
Để rồi đến lúc lên non
Thế Tôn đã hỏi lòng con thấy gì
Ngài thưa nước biển là gì
So với nước mắt những khi đau buồn
Lệ nhiều hơn nước mưa tuôn
Máu nhiều hơn nước trên nguồn chảy xuôi
Mải mê chìm đắm cuộc vui
Vô thường gió cuốn chôn vùi xác thân
Trải qua bao kiếp trầm luân
Chúng sinh đâu biết bao lần tái sinh
Nơi nơi trên khắp hành tinh
Đều có thân xác chúng sinh chôn vùi
Mải mê chìm đắm đêm dài
Khổ đau còn mãi không ngày thoát ra
Ngài thưa rừng vắng là nhà
Ngài thương tất cả dù là cỏ cây
Thế Tôn khen ngợi lành thay
Tôn giả đã hiểu đời này khổ đau
Thế nên thiền định chuyên sâu
Tu hạnh cao quý không cầu lợi danh
Chúng con tất cả lòng thành
Dâng lòng kính ngưỡng chân thành thiêng liêng
Đến Ngài bậc Thánh siêu nhiên
Vượt ngoài sinh tử lụy phiền thế gian
Chúng sinh hạnh phúc ngập tràn
Là khi quỳ xuống dưới chân Phật Đà
Nguyện lòng luôn sống vị tha
Tinh chuyên thiền định bước qua khổ sầu
Rồi đem Phật Pháp nhiệm mầu
Gieo vào nhân thế nghìn sau mãi còn.

Nam Mô Tissa Tôn Giả (3 lần)

0 0 votes
Article Rating
Subscribe
Notify of
guest

0 Comments
Oldest
Newest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments
0
Would love your thoughts, please comment.x
()
x