I. TUỔI THƠ HẠNH PHÚC
Tôn giả Sona Kutikanna là con trai một gia đình điền chủ giàu có ở thị trấn Kuraraghara, nằm tại tiểu quốc Avanti xinh đẹp, phía nam nước Kiều Tát La (Kosala). Thân mẫu Ngài là tín nữ Kali, hết lòng hộ trì chánh Pháp. Ngôi nhà của Ngài được bảo vệ nghiêm mật với bảy lớp tường bao quanh, những hàng cọc sắt kiên cố và rất nhiều gia nhân trông coi phụ việc. Một đường mương dẫn nước uốn vòng khắp khuôn viên vừa hài hòa với khung cảnh, vừa để ngăn trở kẻ xấu đột nhập vào nhà.
Từ thuở ấu thơ, Ngài Sona đã được nuôi dưỡng bằng tình yêu thương và đức hạnh của một vị Thánh nữ Tu Đà Hoàn. Thân mẫu Kali có đôi bàn tay không bao giờ nắm lại, bà rộng lòng với tất cả mọi người dù thân quen hay lần đầu gặp gỡ từ điền chủ , quý tộc đến gia nhân, góa phụ, trẻ cơ nhỡ, ăn xin…Nhưng bà quan tâm tới người nghèo, các cụ già, những người bệnh hơn vì họ thiệt thòi và vất vả. Ngài thường được theo thân mẫu tới thăm những hoàn cảnh đặc biệt khó khăn trong thị trấn, ở đó lòng nhân hậu và sự dịu dàng của bà lại ấm áp hơn bao giờ hết, , lòng nhân hậu ấy đã thấm sâu vào tâm hồn Ngài Sona như dòng máu chảy trong huyết quản.
Thân mẫu Kali còn hết lòng kính tin Đức Thế Tôn. Bà bảo rằng được nghe về Thế Tôn trong đêm hạ sinh Ngài, và kể từ đó niềm tin kính luôn dạt dào ngự trị trong tâm khảm. Mỗi khi nhắc đến Thế Tôn, dù chưa một lần được gặp, thì giọng nói của bà lại trở nên xúc động khôn tả. Những khi có việc quan trọng, thân mẫu thường chắp tay hướng về bầu trời rộng lớn, dâng trọn lòng thành kính đến Thế Tôn, xin Người dẫn lối trên cuộc đời.
Lúc bấy giờ, đại thần học sĩ của vương quốc là Ngài Ca Chiên Diên (Maha Kaccayana) xuất gia, trở thành một vị Tôn giả trong Tăng đoàn của Đức Thế Tôn. Tôn giả quay trở về quê hương Avanti để hóa độ. Thân mẫu Kali thường thỉnh Ngài đến nhà để cúng dường và thuyết Pháp cho cả gia đình. Mỗi lần như thế, Ngài Sona lại vui mừng nhân cơ hội để được thân cận Ngài. Ngài Sona kính tin Tôn giả Ca Chiên Diên vô cùng. Tôn giả có nước da óng ánh vàng, trong chiếc y màu nâu sậm, Ngài thong dong và tĩnh tại khiến Ngài Sona cảm thấy nhẹ nhàng an yên mỗi khi được đứng gần. Còn Tôn giả thì cũng rất quý mến người học trò đầy nhiệt tâm, thành kính như thế.
Lúc phụ thân qua đời, Ngài Sona tiếp quản toàn bộ gia tài. Mỗi ngày tất bật qua nhanh, Ngài phải sắp xếp, lo toan nhiều chuyện mua bán, đất đai, nhà cửa. Những gia nhân ngày một đông hơn. Những chuyến đi trao đổi hàng hóa ở xứ khác ngày một nhiều hơn, kéo dài hơn, đi xa hơn trước. Nhiều trách nhiệm, bổn phận, công việc phải quán xuyến như vậy nhưng Ngài vẫn luôn là một người con hiếu thảo, một chủ nhân điềm đạm, chu đáo với tất cả những người công bộc. Chỉ có điều, Ngài không thể dành nhiều thời gian để dành cho việc học hỏi chánh Pháp như trước…
II. XUẤT GIA
Một ngày nọ, biến cố xảy đến thức tỉnh mạnh mẽ tâm hồn Ngài Sona. Trong một chuyến đi trao đổi hàng hóa ở xứ khác, thương gia Sona tận mắt chứng kiến những câu chuyện kinh hoàng. Bên gốc đa, một ngạ quỷ thân hình to lớn đang ngồi dựa vất vưởng, gương mặt thiểu não u tối, hai hốc mắt trũng sâu đục ngầu. Bàn tay ngạ quỷ loang lổ vết lở lói, đang chầm chậm bòn rút miếng thịt trên cơ thể của chính mình để ăn. Cách đó không xa, có hai ngạ quỷ khác bị thương trong miệng, vết thương không ngớt rỉ máu, gương mặt họ nhăn nhúm lại vì đau đớn, nước mắt trào ra đầm đìa. Biết được Ngài Sona trông thấy mình, họ càng kêu khóc thảm thiết để cầu mong sự cứu giúp. Họ kể rằng trong kiếp xưa khi được làm người, họ đã xúc phạm thậm tệ những bậc Thánh nên giờ bị đày đọa vào cõi ngạ quỷ và chịu nỗi thống khổ triền miên.
Ngài nhìn họ mà thấy thương cảm, một niềm xót xa dâng lên nghẹn đắng cổ họng. Luân hồi thật đáng sợ. Ngài chợt nghĩ biết đâu trong quá khứ mình cũng đã bao lần phải chịu sự đày đọa như vậy mà biết đâu trong tương lai mình sẽ lại vô tình phạm phải những lỗi lầm để rồi phải trả giá. Kiếp sống thật phù du, bất định, chẳng biết điều gì sẽ chờ đón… Ngài trở về mà bước chân nặng trĩu, lòng đầy suy tư.
Vừa về đến nhà, Ngài tìm đến Tôn giả Ca Chiên Diên và bộc bạch nỗi niềm. Tôn giả nhìn Ngài Sona lòng đầy bi mẫn:
-Này Sona, trong đời sống, chúng sinh đã làm nhiều việc thiện ác đan xen. Chính những nghiệp lực ấy dẫn dắt sự tái sinh. Người may mắn gặp được Thánh nhân chỉ dạy, biết làm điều thiện thì được sinh vào cõi lành. Kẻ ngu si cứ cố chấp vào ý mình, gây tạo điều ác không ghê tay thì chắc chắn đọa vào cõi súc sinh, ngạ quỷ, địa ngục, khổ đau không cùng tận. Tất cả đều mong manh, vô thường tạm bợ, chúng sinh vô minh trôi lăn mãi trong vòng luân hồi, sinh rồi lại tử, tiến rồi lại lui, mất mát, đắng cay, chịu đựng trong vô lượng kiếp.
-Này Sona, con hãy nhớ rằng, chỉ có biết tu hành mới là tìm về hạnh phúc chân thật, chỉ có cõi Niết Bàn tịch tĩnh mới là niềm an vui vĩnh hằng, chấm dứt mọi khổ đau và tái sinh.
Đêm hôm đó, Ngài Sona thao thức không ngủ, Ngài hồi tưởng lại những hình ảnh về ngạ quỷ mà hãi hùng. Sự xấu xí tàn tạ thảm thương, cái đói khát dày vò thân xác, cảm giác chìm nổi trong cô độc và u uất. Lúc ấy, bài Pháp của Tôn giả Ca Chiên Diên lại vang vọng trong tâm trí. Từng chữ, từng lời ngân lên như tiếng chuông đại hùng thức tỉnh tâm hồn. Ngài Sona thấu rõ sự phù phiếm, vô thường của đời sống thế tục. Lòng Ngài bồn chồn, khắc khoải trước sự thúc giục của việc phải chấm dứt vòng luân hồi khổ đau này. Ngài hạ quyết tâm dứt bỏ tất cả để hướng tới một niềm hạnh phúc cao thượng.
Sáng hôm sau, bình minh vừa ló dạng, Ngài Sona tắm gội sạch sẽ, y phục trang nghiêm. Ngài bước nhanh đến sườn núi Papata, nơi Tôn giả Ca Chiên Diên đang an cư, cúi mình thưa bạch:
-Thưa tôn giả, bấy lâu con sống trong mê lầm tăm tối. Giờ đây khi thấy rõ được sự đau khổ của luân hồi vô tận, con đã chán chường đời sống thế tục hư ảo này. Con xin Tôn giả cho con được theo bước chân Ngài, xuất gia trở thành vị khất sĩ không nhà, để con được tu học dưới ánh sáng từ bi và trí tuệ chói ngời mà Ngài đang mang đến cho chúng sinh.
-Con cũng biết rằng chỉ khi xuất gia con mới có thể sống đời thanh tịnh hoàn toàn, trắng trong như vỏ ốc được gột rửa bởi dòng nước của đại dương bao la.
Nhìn sâu vào đôi mắt Ngài Sona, Tôn giả Đại Ca Chiên Diên thấy rõ được lòng nhiệt tâm cháy bỏng của người học trò. Nhưng đời sống xuất gia thanh tịnh chưa bao giờ là dễ dàng. Những thử thách của ngoại cảnh, những chướng ngại vi tế kín đáo trong tâm khó khăn muôn phần mà một vị Tỳ kheo phải đối mặt. Mong muốn người học trò phải được tôi luyện kỹ lưỡng và vững vàng trước khi xuất gia, Tôn giả Đại Ca Chiên Diên đã từ chối lời thỉnh cầu tha thiết của Ngài. Ngài Sona ngước nhìn vị Tôn giả khả kính. Ánh mắt Tôn giả từ ái, Ngài cảm thấy mình như được chở che. “Tôn giả muốn nói với ta điều gì qua ánh mắt ấy”-Ngài Sona tự hỏi. Tuy chưa hiểu hết nhưng bởi niềm tin tuyệt đối vào trí tuệ của Tôn giả Ca Chiên Diên, Ngài nhu thuận lui về.
Đến lần thứ hai không được chấp thuận việc xuất gia, tâm Ngài vẫn không hề thoái chuyển. Vâng lời Tôn giả Ca Chiên Diên, Ngài thực hành đời sống phạm hạnh, tri túc, ngày chỉ ăn một bữa và giữ giới thanh tịnh, đoạn trừ ái dục. Thời gian trôi đi, Tôn giả Ca Chiên Diên vẫn lặng thầm quán sát sự nhẫn nại và tinh cần đáng quý nơi người học trò.
Đến lần thứ ba Ngài Sona bày tỏ ước nguyện, biết nhân duyên đã chín muồi. Tôn giả Ca Chiên Diên đồng ý cho Ngài xuất gia thọ giới sa di. Từ đó, Tôn giả Sona Kutikanna luôn tinh tấn tu hành, không phút giây lơi lỏng. Mỗi buổi chiều, khi nắng đã ngã màu trên các tàng cây, Ngài Sona lại lắng nghe Tôn giả Ca Chiên Diên thuyết Pháp. Rồi hai thầy trò cùng tụng những lời kinh thiêng, Tôn giả Ca Chiên Diên tụng trước, Ngài Sona tụng đọc theo sau, những thanh âm ngân vang trầm ấm khắp cả núi rừng.
Nhờ sự nỗ lực tu học ngày đêm không ngừng nghỉ cùng sự dẫn dắt trí tuệ của bậc Thánh Tăng, sau 3 tháng an cư nhập hạ, Tôn giả Sona Kutikanna chứng Thánh quả Tu Đà Hoàn.
III. CHỨNG ĐẠO
Cuối mùa an cư, một hôm, Ngài Sona thưa với Tôn giả Ca Chiên Diên:
-Thưa Tôn giả, từ nhỏ con đã nghe về Thế Tôn qua lời kể của mẫu thân. Những tháng ngày qua tu học cùng Tôn giả, thấm nhuần những điều Tôn giả chi dạy, lòng con càng xúc động muôn phần mỗi khi nghĩ về Thế Tôn. Giờ phút này, con thấy mình có niềm tin kính tuyệt đối nơi Thế Tôn. Con khát khao một lần được chiêm bái và đảnh lễ Người.
-Xin Tôn giả cho phép con được đến thăm tinh xá Kỳ Viên (Jetavana) để gặp Thế Tôn, gần bên Người và được quỳ dưới chân Đấng Thiện Thệ vĩ đại.
Tôn giả Ca Chiên Diên nhìn gương mặt hiền từ sáng rỡ ẩn chưa niềm hy vọng dạt dào của Tôn giả Sona. Ngài ưng thuận, nhẹ nhàng nói:
– Này Sona, con hãy đi và mang phúc lành trở về.
Từ trên đỉnh núi, Tôn giả mỉm cười nhìn hình bóng đệ tử khuất xa dần trong bóng chiều tà phủ xuống. Khi Ngài Sona trở về, cả núi rừng sẽ ngời sáng.
Tôn giả Sona Kutikanna cùng mười vị Tỳ kheo khác đi bộ về tinh xá Kỳ Viên. Hôm ấy, tinh xá chào đón rất đông các vị Tỳ kheo từ khắp mọi miền trở về thăm Thế Tôn. Dưới tán của những hàng cây, các vị ngồi lại kể cho nhau nghe những câu chuyện giáo hóa ở các nơi từ phố thị, làng mạc, rừng núi, biên địa… Đức Thế Tôn thương đệ tử vất vả đường xa, Người cẩn thận căn dặn Tôn giả A Nan (Ananda) chăm lo chỗ nghỉ ngơi cho các vị.
Tôn giả Sona được sắp xếp ngủ ở ngay mái hiên rộng phía bên ngoài tịnh thất của Thế Tôn. Ngài thấy lòng vô cùng háo hức nên không thể chợp mắt được. Trong những buổi chiều êm đềm của xứ Avanti, Ngài và Tôn giả Ca Chiên Diên thường tụng đọc bài kinh Atthaka (kinh về sự không dính mắc). Giờ đây, bài kinh ấy bỗng hiện lên trong tâm trí. Tôn giả bắt đầu tụng. Ngài tụng với tấm lòng thành kính vô hạn, nhiếp tâm sâu lắng trong từng câu kinh. Giọng tụng trầm bổng hòa cùng tiếng gió, ngân nga trong đêm tĩnh mịch.
Bài kinh như tiếng đại hồng chung, thức tỉnh chúng sinh thoát khỏi sự mê đắm và ái dục. Từng lời từng chữ phơi bày bản chất của lòng tham dục, những hình ảnh hãi hùng nối tiếp nhau hiện ra. Đầu tiên, lòng tham dục giống như một mũi tên độc, hành hạ chúng sinh luôn động loạn, bất an không ngừng nghỉ. Rồi sau đó, tham dục lại giống như một cơn lũ xoáy, nhấn chìm chúng sinh ngụp lặn trong dòng nước bùn nhơ. Tham dục không khác nào một sợi dây quấn chặt, trói buộc và giam cầm chúng sinh trong hang động của ngũ dục, bủa vây triền miên bởi cảm giác ngột ngạt, bứt rứt, nóng nảy, khiến chúng sinh mãi mãi không tìm được lối ra…
Khi vừa tụng đến câu “Thấy sự nguy hiểm của đời sống thế tục”, ngay khoảnh khắc đó Ngài chứng đắc Thánh quả A La Hán, vén bỏ màn đêm của vô minh ngã chấp, viên mãn giải thoát giác ngộ. Không gian xung quanh trở nên tịch lặng. Chỉ có hương sen lan tỏa mỗi lúc càng thêm đậm, quyện hòa trong sương đêm.
Ngay lúc ấy, Ngài mở mắt thì đã thấy Thế Tôn đứng trước từ bao giờ. Người cất lời tán thán:
– Những lời tụng của con thật khả ái, trong sạch và không tỳ vết. Lời tụng đầy đủ những ý nghĩa đưa đến trí tuệ phá tan mọi tà kiến sai lầm và bản ngã cố thủ trong tâm. Đó đúng là những lời mà Như Lai đã tuyên giảng.
Thế Tôn vừa dứt lời, chư Thiên khắp các tầng trời từ thấp đến cao, cả cõi Phạm Thiên cùng tụ hội trên không trung, tấu nhạc trời vang lừng tán thán. Âm nhạc ngân vang đến vô cùng. Đến cả thiện thần đang ngụ trong nhà mẫu thân Kali tại quê hương Avanti cũng cảm nhận được. Vị ấy kể lại cho thân mẫu của Ngài nghe. Bà chợt nhớ về niềm hạnh phúc kì diệu trong đêm hạ sinh ngài Sona. Bà xúc động cảm tạ ân đức của mười phương chư Phật đã ban cho phước báu vô lượng này.
IV. ĐỆ NHẤT THUYẾT PHÁP TINH XẢO
Trong sự nghiệp hoằng hóa độ sinh, việc sử dụng lời nói là chủ yếu và vô cùng quan trọng. Bởi vậy, trong các đệ tử của Đức Thế Tôn, có nhiều bậc A La Hán đã thể hiện hạnh nguyện thuyết Pháp xuất chúng. Trong đó, mỗi vị xuất chúng ở một khía cạnh khác nhau. Nếu như Tôn giả Phú Lâu Na là “Thuyết Pháp Đệ Nhất”, Tôn giả Ca Chiên Diên là “Hùng Biện Đệ Nhất”, Tôn giả Bằng Kỳ Xá là “Đệ Nhất Biện Tài” thì Tôn Giả Sona Kutikanna được mệnh danh là “Đệ Nhất Thuyết Pháp Tinh Xảo”.
Tôn Giả Sona thể hiện sự khéo léo và tinh tế đặc biệt trong từng lời nói. Mỗi khi thuyết giảng, Ngài thường cẩn thận nói sao cho thật rõ ràng, dễ hiểu. Âm giọng Ngài nhẹ nhàng và trầm ấm. Ngài thấu hiểu tâm tình của thính chúng. Vì thế, trong giọng nói còn chứa đựng cả niềm trân trọng, sự quan tâm chân thành. Hội chúng của Ngài lúc nào cũng say sưa lắng nghe. Thế Tôn tán thán Ngài là vị đệ tử thuyết Pháp bằng giọng nói ngọt ngào, khả ái nhất.
Từ khả năng thuyết Pháp vi diệu ấy, Ngài đã thức tỉnh biết bao chúng sinh, giúp họ biết kính ngưỡng và quay về nương tựa nơi Tam Bảo thiêng liêng. Lần hóa độ đảng cướp dưới đây là câu chuyện điển hình trong cuộc đời giáo hóa độ sinh quảng đại của Ngài.
Một lần, phu nhân Kali cùng tất cả các gia nhân tới nghe Tôn giả Sona thuyết Pháp, chỉ giữ một cô hầu giá ở lại trông coi gia trang. Biết vậy, một toán cướp đã âm mưu đột nhập để cướp đi những tài sản quý giá. Trong khi đó tại giảng đường, hội chúng vẫn đang say sưa lắng nghe. Chẳng ai để tâm đến thời giờ trôi qua vì Tôn giả giảng vô cùng hấp dẫn.
Toán cướp phân chia nhau, một số người tấn công ngôi nhà, còn lại sẽ đến nơi Ngài thuyết Pháp để canh chừng động tĩnh. Thủ lĩnh của đảng cướp trực tiếp ngồi cạnh phu nhân Kali, thăm dò biểu hiện của bà.
Tại gia trang, khi những tên cướp đột nhập, cô hầu gái biết mình không thể chống đỡ được mối nguy phía trước, cô liền tức tốc chạy trốn đến báo tin cho gia chủ. Cô hớt hải:
– Thưa phu nhân, xin phu nhân cho người trở về ngay. Một toán cả trăm tên cướp đang đột nhập gia trang khi người đi vắng.
Tên cướp ngồi kế bên biết chuyện đã bị bại lộ. Hắn quyết định sẽ ra tay tấn công lúc phu nhân Kali trở về. Nhưng hắn không ngờ…
Khi nghe được sự tình, phu nhân vẫn bình thản. Gương mặt bà không có chút lo lắng. Khi cô hầu gái đến thưa với bà lần thứ ba về việc nhà bị cướp thì bà nhẹ nhàng gạt tay cô:
– Con ơi, đừng bận tâm quá. Tôn giả đang thuyết giảng những đạo lý thật vi diệu. Con hãy ngồi đây lắng nghe cùng với chúng ta.
Tên cướp sững sờ và lúng túng. Hắn quá ngạc nhiên và bất ngờ trước thái độ ấy. Hắn tự hỏi: “Bài Pháp kia rốt cuộc chứa đựng điều vi diệu gì mà còn quan trọng hơn cả bạc vàng, kim ngân, châu báu và cả cơ ngơi đồ sộ ấy?” Hắn ngẩng lên, bắt đầu lắng tâm nghe. Giọng Tôn Giả trầm ấm, dịu dàng. Những lời Pháp sống động và có một sức lôi cuốn mãnh liệt.
Thế gian này là vô thường. Cuộc đời thoáng chốc vụt qua. Tiền tài, danh vọng, tình cảm đều không là vĩnh viễn, chẳng thể nắm giữ. Thân mạng con người mỏng manh như những đám bọt phù du nổi trôi vô định. Ai có thể tránh được sinh, già, bệnh, chết? Vì vậy, càng ham muốn,càng bám chấp thì càng khổ đau.
Rồi Tôn Giả bỗng hướng ánh mắt nhìn về phía tên cướp. Đôi mắt Ngài trầm lắng hiền từ. Tôn giả bắt đầu nói về Luật Nhân Quả. Đó là định luật công bằng tuyệt đối, chi phối mọi điều trong vũ trụ. Người làm nhiều điều thiện thì sẽ được hưởng quả báo lành, sinh về chốn an vui tốt đẹp. Kẻ gây mất mát đau khổ cho mọi người chắn chắn sẽ phải sinh vào cảnh nghèo hèn, chịu đựng sự cô độc oán ghét. Mọi chuyện sướng khổ sang hèn, nhân quá khứ tạo thành, chẳng có gì là ngẫu nhiên để mà kêu than oán trách. Kiếp sống này đã quá nhiều đắng cay mất mát, chúng sinh hãy biết nương theo chánh Pháp để thoát vòng trầm luân.
Tên cướp rúng động toàn thân, tâm hồn bỗng nhiên bừng tỉnh. Những lời của Tôn Giả như đang nói chính hắn. Trong thoáng chốc, những hình ảnh của một đời trôi nổi khắp chốn cướp của hại người bỗng nhiên ùa vào tâm trí. Một nỗi hối hận xót xa chực trào dâng lên trong lòng. Ngay lúc này, hắn sợ hãi và nhận ra mình không thể cứ mãi lún sâu vào vòng xoáy tội lỗi để rồi nhận quả báo thê thảm nữa. Hắn cần phải thay đổi.
Lời Pháp của Tôn giả như nắng ấm soi rọi và hồi sinh một cuộc đời đã quá nhiều đau thương, tăm tối. Tên cướp thề với lòng sẽ làm lại tất cả. Hắn ra mật hiệu, lệnh cho tất cả đồng bọn rút khỏi nhà Tôn Giả và ngay lập tức đến buổi sáng.
Thời Pháp kết thúc, tên tướng cướp cùng với hàng trăm đồng đảng chắp tay quỳ xuống trước Tôn Giả Sona.
-Thưa Tôn Giả, chúng con là những kẻ chuyên cướp bóc, đã gây tạo nhiều tội lỗi. Hôm nay, lời Pháp của Ngài đã mở mắt cho chúng con, xin Tôn Giả cho chúng con được thành tâm sám hối. Xin cho chúng con được xuất gia theo Tôn Giả để sống một cuộc đời mới, một cuộc đời thiện lương, an lành dưới bóng từ bi của Đấng Giác Ngộ.
Tôn Giả Sona mỉm cười đồng ý. Ngài cho sửa lại y phục của cả nhóm, rồi nhuộm nâu thành những tấm y ca sa mới. Buổi lễ thọ giới cụ túc được thực hiện ngay hôm đó. Cả hội chúng vô cùng xúc động trước những điều vừa xảy đến. Họ càng thêm muôn phần trân quý và kính ngưỡng chánh Pháp nhiệm màu của Thế Tôn. Trên cao, nắng đã rải vàng khắp xứ sở, bầu trời dường như xanh hơn…
VII. THƠ TỤNG
Thành tâm xin đảnh lễ Người
Với lòng tôn kính muôn đời khắc ghi
Lời Phật soi lối con đi
Đường về Vô ngã có gì quý hơn
Bao phen sinh tử dập dồn
Vui buồn, cay đắng, tủi hờn, nổi trôi
Nước mắt đầy tựa biển khơi
Chẳng hay Nhân Quả gieo rồi phải mang
Nghiệp từ quá khứ buộc ràng
Dẫu cho oán trách khóc than kiếp người
Khổ đau chẳng thể nào vơi
Nếu không có Phật cuộc đời về đâu?
Hôm nay tha thiết cúi đầu
Hướng về Tam Bảo nguyện cầu chở che
Dòng sông tắm buổi trưa hè
Rửa trôi uế nhiễm đắm mê bao ngày
Tâm hồn từng bước đổi thay
Trái tim rộng mở đong đầy tình thương
Bậc A La Hán phi thường
Một lòng vững bước con đường Như Lai
Thuyết Pháp vô ngại biện tài
Khéo dùng ái ngữ mọi loài kính tin
Mở ra cánh cửa tâm linh
Ngập tràn ánh nắng bình minh đẹp ngời
An vui hạnh phúc tuyệt vời
Trải lòng ra khắp đất trời mênh mông
Nguyện xin son sắt tấm lòng
Hướng về Phật Pháp, ước mong bao người
Tu hành giác ngộ cao vời
Xóa đi bóng tối, cuộc đời thênh thang
Cúi xin chư vị Thánh Tăng
Cho con sám hối ăn năn lỗi lầm
Từ bi gia hộ âm thầm
Đưa con vượt thoát bao lần nguy nan
Phước lành xin nguyện siêng năng
Đắp đường, nhặt rác, vun trồng cây xanh
Cho đi sự sống hiền lành
Ăn chay, bố thí, phóng sinh, giúp người
Đi qua muôn kiếp đầy vơi
Chính nhờ công đức cuộc đời thăng hoa
Rồi tìm về chốn bao la
Biết từng hơi thở vào ra nhẹ nhàng
Tâm này dừng bước lang thang
Thanh tịnh trầm lắng bình an không lời…
NAM MÔ SONA KUTIKANNA TÔN GIẢ ( 3 lần )