Tôn Giả Ni Liên Hoa Sắc – Đệ Nhất Thần Thông Ni Đoàn

Giữa cánh đồng ngát hương lúa chín, từng giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt của cô gái thôn quê hiền lành:
– Kính thưa Người, chút cốm rang này là tất cả những gì con có trong bữa trưa ngày hôm nay. Mong Người hãy vì con mà thọ nhận.
Cô chăm chú ngắm nhìn từng cử chỉ tôn quý của vị Sa môn mà hạnh phúc vô cùng. Hôm nay, trong lúc ra đồng gặt lúa như mọi ngày, cô tình cờ gặp Người đang mang bình bát đi khất thực. Dưới vạt nắng vàng, vị Sa môn bước đi nhẹ nhàng, chậm rãi mà như đang ngời sáng. Trong lòng bỗng dâng trào niềm tôn kính, cô đem tất cả bữa trưa cúng dường lên Người…
Vị Sa môn mỉm cười đồng ý rồi ân cần nâng bình bát để cô gái sớt vào phần cốm còn bọc trong lá sen. Sau đó, cô cẩn thận đặt cánh sen phủ lên trên bình bát cho thật đẹp rồi khiêm cung lui lại.
Cô không biết rằng, đó chính là Đức Phật Độc Giác Pacceka.
Nhờ phước báo đó mà những kiếp về sau, cô luôn được sinh vào các cõi trời hoặc cõi người sang trọng. Và đặc biệt kiếp nào cũng mang sắc đẹp thanh khiết tựa hoa sen.
Vào thời Đức Phật Thích Ca, Ngài trở thành một vị Tôn giả nổi tiếng trong giáo đoàn của Đức Thế Tôn, có tên là Liên Hoa Sắc (Uppalavanna).

Tôn Giả Ni Liên Hoa Sắc - Đệ Nhất Thần Thông Ni Đoàn -

Tôn Giả Ni Liên Hoa Sắc – Đệ Nhất Thần Thông Ni Đoàn

I. XUẤT THÂN

Ngài Liên Hoa Sắc sinh ra trong một gia đình danh giá, là con gái của vị quan trưởng kho bạc tại kinh thành Xá Vệ (Savatthi), vương quốc Kiều Tát La (Kosala).
Đúng như tên gọi, Tiểu thư mang vẻ đẹp của một đóa sen thuần khiết. Gương mặt hiền hậu, đôi mắt biếc trong sâu lắng. Ngài nhẹ nhàng và kín đáo. Từng dáng đi, cử chỉ, ánh nhìn đều đoan nghiêm, chuẩn mực. Đặc biệt, từ nơi Ngài lúc nào cũng phảng phất một hương thơm dịu nhẹ, hương thơm của hoa sen khiến lòng người tự nhiên trở nên an tịnh diệu kỳ. Dân chúng Xá Vệ ngợi ca rằng, Tiểu thư là một vị Thiên nữ xuất hiện ở trần gian.

Ngài Liên Hoa Sắc lớn lên trong một gia đình ấm êm, hạnh phúc. Cha mẹ yêu thương và quan tâm Ngài hết mực. Họ sắp xếp nhiều người hầu cận để luôn đi theo chăm sóc và bảo vệ Ngài. Mặc dù sống trong gia thế vinh hiển và có nhan sắc kiều diễm, nhưng thẳm sâu trong lòng, Tiểu thư yêu mến đời sống thanh tịnh và thường xuyên đến tinh xá Tỳ kheo Ni để nghe Pháp, học hỏi giáo lý.

II. NHÂN DUYÊN XUẤT GIA

Tiếng đồn về vẻ đẹp xuất thế của Ngài Liên Hoa Sắc không những vang khắp kinh thành, mà còn lan xa tới các vương quốc lân cận. Các Hoàng tử, vương tôn, công tử… tìm đến tận nhà vị Trưởng giả để xin được kết duyên với Tiểu thư. Mỗi ngày, những đoàn xe ngựa ra vào nườm nượp, chất đầy lễ vật quý hiếm trên khoảng sân trước.
Vị quan chưởng khố sau khi lịch sự tiếp đón, đều khéo léo từ chối để họ ra về.

Gương mặt ông hiện rõ nét ưu tư. Ông thở dài và nói:

– Con gái, cha thật lòng bối rối không biết phải làm gì lúc này. Những người đến đây ngỏ lời đều là các vị vương tôn công tử thuộc dòng tộc vua chúa, nếu cha nhận lời người này sẽ làm mất lòng người kia. Cha e ngại có khi vì điều đó mà giữa các vương quốc sẽ xuất hiện sự hiềm khích.

– Cha càng không muốn áp đặt lên con bất cứ điều gì, cha sợ quyết định sai lầm của mình sẽ ảnh hưởng đến tương lai của con. Niềm hạnh phúc của con mới là điều quý báu nhất cuộc đời cha.

Ngài Liên Hoa Sắc nhìn cha xúc động. Lúc này, Ngài mới nói lên tâm tư đã có từ lâu:

– Thưa cha, thật tâm con muốn sống một cuộc đời thanh tịnh. Con luôn băn khoăn về hạnh phúc thực sự của cuộc đời, không một ai có thể tránh khỏi quy luật sinh, già, bệnh, chết. Con hiểu rằng một ngày kia nhan sắc của con cũng sẽ lụi tàn. Nếu con mải mê tìm cầu hạnh phúc bằng vẻ ngoài mau thay đổi ấy thì hạnh phúc đến với con cũng sẽ mong manh tạm bợ như thế.

– Thưa cha, con đã được thấy những vị Tỳ kheo Ni tu tập trong giáo Pháp của Đức Phật. Các vị sống đời giản dị thanh bạch, nội tâm vô cùng thánh thiện. Con rất ngưỡng mộ đức hạnh cao quý ấy.

Người cha thấu hiểu nỗi lòng của con gái. Ông xúc động:

– Cha đã hiểu tâm ý của con. Được sống trong Pháp và Luật của Thế Tôn là phúc lành của cuộc đời. Cha vui mừng khi thấy con có nguyện ước thiêng liêng cao cả ấy. Hãy lên đường tìm hạnh phúc chân thật cho chính mình. Con gái, hãy xuất gia theo chánh Pháp…

Ngài Liên Hoa Sắc nghẹn ngào nhìn cha. Những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên khuôn mặt… Duyên lành đã tới, trước khi đi, Ngài quỳ xuống lạy cha mẹ tỏ lòng biết ơn đấng sinh thành rồi đến tinh xá Ni xin xuất gia.

Trong một buổi chiều vàng nắng, khi những lọn tóc dài được phủi xuống theo gió cuốn đi mất, Ngài khoác lên mình tấm y thô giản dị. Từ đây, Ngài được sống trong Ni đoàn của Đức Thế Tôn, chính thức bước trên con đường cao thượng tìm về vô ngã. Trong mắt người dân tại kinh thành, Ngài đã đẹp nay còn cao quý hơn.

III. CHỨNG ĐẠO

Sau khi xuất gia, Tôn giả Liên Hoa Sắc hành trì giới luật tinh nghiêm, nỗ lực hành thiền và phát triển thiền quán. Một hôm, khi đang dọn dẹp để chuẩn bị cho lễ Bố Tát, Ngài thắp sáng lên những ngọn đèn. Chánh điện trở nên ấm áp. Ánh lửa thật rực rỡ, ngàn vạn tia sáng tỏa ra lung linh huyền ảo, chiếu lên đồ đạc tạo thành các vệt bóng in dài trên nền đất, bờ tường. Ngài bỗng nhiên bị thu hút rất lâu vào ngọn đèn. Bất chợt, một làn gió nhẹ lùa qua. Ngọn lửa ngả nghiêng, chập chờn, leo lét rồi vụt tắt. Thật mong manh. Trong khoảnh khắc, Ngài chú tâm vào ngọn lửa và lấy nó làm đề mục thiền quán.

Sau đó, Ngài đến một nơi vắng lặng, tinh tấn ngày đêm chuyên tu thiền định không phút giây xao lãng. Do nhiều kiếp mang dung sắc cực kỳ xinh đẹp, đến khi tọa thiền, những hình ảnh diễm lệ ấy cứ phút chốc lại hiện lên Ngài gặp trở ngại.

Sau đó, Ngài tình cờ nghe được một câu chuyện đầy oan trái, bị thương.

Tại Vương Xá, có người vợ trẻ bị đuổi đi khi đang mang thai. Trên đường lang thang, nàng chuyển dạ sinh một bé trai. Nàng để con ở lại bên đường, định bụng đi kiếm chút nước rồi về nhanh nhưng lúc quay trở lại thì không thấy con đâu. Sau đó, nàng lấy một tên tướng cướp, sinh được một cô con gái nhưng vì lỡ tay làm con ngã, để lại vết sẹo trên đầu nên đành phải trốn đi vì sợ chồng trách phạt. Nhiều năm sau, nàng đến thành Vương Xá, làm vợ một công tử ít hơn mình nhiều tuổi. Trớ trêu thay, một hôm nàng nhận ra tiểu thiếp của chồng chính là con gái và người chồng trẻ lại chính là đứa con trai đã thất lạc từ lâu của mình. Nàng đau đớn tột cùng, chạy ra khỏi căn nhà rồi kiệt quệ ngất giữa đường. Các vị Tỳ kheo Ni bắt gặp, thương tình liền đưa về tinh xá…

Câu chuyện đau đớn ấy khiến Ngài Liên Hoa Sắc rúng động mạnh. Ngài thấy rõ sự nguy hiểm, sự uế nhiễm của ái dục, sự bất tịnh của thân xác. Trong lớp da đẹp để bao bọc cơ thể này dung chứa đầy những chất nhơ nhớp, dơ bẩn. Ngài thấy tấm thân này là vô thường, rồi một ngày sẽ chết, thân xác sẽ tan hoại đến lúc chỉ còn lại nắm xương, nắm xương ấy cuối cùng cũng biến thành cát bụi mà bay đi. Thật sự chẳng có gì là ta, chẳng có gì là của ta. Với thiền quán như thế, Tôn giả Liên Hoa Sắc dần an trú sâu trong thiền định rồi chứng đắc Thánh quả A La Hán, vĩnh viễn thoát khỏi mọi sự chi phối của luân hồi sinh tử.

IV. THẦN THÔNG TỐI THẮNG

Một lần, sau khi Đức Thế Tôn trở về từ ba tháng an cư kiết hạ trên cõi trời Ba Mươi Ba, Tôn giả Liên Hoa Sắc đã đến đảnh lễ Người. Giữa đại chúng, Ngài xuất hiện với phong thái trang nghiêm, quỳ xuống trước pháp tòa, bạch rằng:

– Kính bạch Đức Thế Tôn, giờ đây con đã thành tựu sự giải thoát tột cùng, từ nay chấm dứt mọi khổ đau. Xin cho con được cúi lạy trước Người và giáo Pháp cao thượng mà Người đã truyền dạy. Chân lý tuyệt đối nơi con đường giác ngộ là điều thiêng liêng kỳ diệu nhất giữa ba nghìn thế giới. Xin nguyện cầu cho tất cả chúng sinh đều thành tựu đạo màu như con đã thành tựu.

Kính bạch Đức Thế Tôn, trong vô lượng kiếp quá khứ, con đã luôn hộ trì Tam Bảo, gây trồng thiện nghiệp với vô số chúng sinh, không bỏ sót cho dù chỉ là một điều thiện nhỏ, tất cả đều để cúng dường lên Người.

Kính bạch Đức Thế Tôn, con thật may mắn khi được cùng kiếp sống với Người, được trở thành đệ tử của Người. Trong nhiều kiếp luân chuyển trong vòng luân hồi sinh tử, nếu con có lỗi lầm, cúi xin Thế Tôn tha thứ cho con.

Đức Thế Tôn mỉm cười nhẹ nhàng nhìn vị Thánh đệ tử:

– Này Liên Hoa Sắc, ở con không có điều gì khiến Như Lai có thể quở trách. Con là một vị Tỳ kheo xuất chúng trong Ni đoàn của Như Lai, là bậc A La Hán thành tựu năng lực phi thường. Lúc này, con hãy thị hiện năng lực ấy để cho trời người được chứng kiến.

Tôn giả Liên Hoa Sắc cúi lạy Đức Thế Tôn, rồi ngay tức khắc bay lên giữa không trung thi triển đại thần thông. Trong phút chốc, thân hình Ngài trở lên to lớn như một ngọn núi hùng vĩ. Ngài đưa đôi bàn tay che phủ cả bầu trời rồi làm đổ xuống những đợt mưa nhiều màu sắc. Ngài đặt bốn đại dương mênh mông trong bàn tay, nước trong bốn bể cuộn trào cũng không rời khỏi lòng bàn tay của Ngài. Tôn giả biến mất vào hư không, rồi hiện ra ngoài vũ trụ với thân tướng cực kỳ to lớn, nâng cả đại địa lên…

Cảnh tượng quá đỗi huy hoàng và kỳ diệu chưa từng có. Chư Thiên từ khắp các tầng bay về đánh lễ. Ánh hào quang chói lòa khắp không gian. Cả pháp giới vũ trụ như rung chuyển.

Mọi người chứng kiến khung cảnh ấy vỡ òa xúc động, khởi tâm kính ngưỡng vị A La Hán vĩ đại. Họ được bồi đắp thêm niềm tin đối với Thế Tôn cùng giáo Pháp cao quý nhiệm màu của Người.

Không những vậy, bằng cách thị hiện thần thông siêu phàm, Tôn giả Liên Hoa Sắc đã phá tan mọi nghĩ ngờ về khả năng của người nữ, khẳng định rằng một người nữ cũng có thể chứng đạt quả vị giác ngộ lột cùng và đạt được thần thông, trí tuệ phi thường.

Tại tinh xá Kỳ Viên (Jetavana), trong một cuộc họp Tăng chúng rất đông các vị Tỳ kheo, Đức Thế Tôn tán thán:

– Này các Tỳ kheo, trong các vị đệ tử Tỳ kheo Ni của Như Lai có đầy đủ thần thông, tối thắng là Tỳ kheo Liên Hoa Sắc.

Sau này, Tôn giả Liên Hoa Sắc trở thành một trong những bậc Thượng thủ uy đức sáng ngời trong Ni đoàn. Ngài đảm nhiệm trọng trách sắp xếp, tổ chức trong tinh xá, hướng dẫn và giáo giới cho các vị Tỳ kheo Ni. Lời nói của Ngài được chư Ni rất nhu thuận và quý kính.

Trước đại chúng, Thế Tôn đã từng dành nhiều lời ca ngợi về trí tuệ và phạm hạnh của Ngài:

“Này các Tỳ kheo Ni, hãy thành tâm mong cầu được như Tôn giả Liên Hoa Sắc và Tôn giả Khema” Để “Này các Tỳ kheo, Tôn giả Liên Hoa Sắc và Tôn giả Khema là thước đo mẫu mực cho các đệ tử Tỳ kheo Ni của Như Lai”.

V. CHIẾN THẮNG ÁC MA

Một buổi chiều, Tôn giả Liên Hoa Sắc ngồi tĩnh tọa dưới bóng của một tàng cây lớn. Từng chiếc lá khẽ rơi trên vai áo nâu rồi nhẹ cuốn bay đi theo gió.
Ngài lắng tâm trong thiền định. Bỗng nhiên, khi đêm xuống, chẳng biết từ đâu tiếng đàn réo rắt vang lên. Một chàng trai trẻ xuất hiện. Hắn tán dương Ngài và buông lời dụ dỗ:

– Này hỡi Liên Hoa Sắc, một tuyệt mỹ giai nhân. Nàng đẹp hơn cả những vì tinh tú đang lấp lánh trên bầu trời kia. Tâm hồn nàng trong sáng và đầy bao dung. Nàng hoàn hảo hơn bất cứ ai ta từng gặp. Tại sao nàng tới đây một mình? Nàng không sợ chút nào sao?

Tôn giả Liên Hoa Sắc bằng đạo nhãn thanh tịnh thấy rõ đó chính là Ác ma. Ngài trầm tĩnh trả lời:

– Này Ác ma, trăm nghìn kẻ như ngươi cũng không thể khiến ta sợ hãi và loạn tâm trí. Hãy dừng lại, này Ác ma, ta biết ngươi có dã tâm, điều đó chỉ khiến ngươi nhận thêm quả báo đau khổ.

– Này hỡi Liên Hoa Sắc, ta sẽ dẫn nàng đến một nơi tuyệt đẹp. Hãy theo ta, quên đi sự buồn tẻ ở gốc cây kia.

Tôn giả Liên Hoa Sắc vẫn ngồi yên bất động. Gương mặt Ngài bình yên và trầm tĩnh mặc cho tiếng nhạc và những lời mê hoặc vẫn vang lên không ngừng.
Chợt tiếng động ầm ầm nổi lên, mây đen vần vũ, sấm vang chớp giật kéo đến đầy trời. Chàng trai trẻ hiện nguyên hình Ác ma, đôi mắt đỏ ngầu hung bạo. Hắn gầm lên hăm dọa:

– Này Liên Hoa Sắc, ngươi hãy theo ta, ta sẽ cho ngươi tất cả. Nếu trái ý, ta sẽ khiến ngươi phải đau khổ. Ta có thể biến mất rồi chui vào bụng nhà ngươi. Ta có thể đứng giữa hàng mi của ngươi khiến ngươi không thể thấy ta.

Trước ngọn lửa dã tâm đang cháy bời bời, Tôn giả Liên Hoa Sắc nhìn Ác ma đầy thương xót. Ngài điềm tĩnh cất lời đầy uy lực:

– Này Ác ma, hỷ lạc phát sinh từ ngũ dục là một khối tối tăm mù ám làm mê muội và ô nhiễm tâm hồn chúng sinh. Ái dục chỉ làm cho người ta đau khổ. Tấm thân gọi là đẹp chẳng qua chỉ là cái túi da mỹ miều chứa đựng bên trong những điều bất tịnh, dơ bẩn. Chúng sinh càng ưa thích điểm tô, càng sai lầm và đau khổ. Này Ác ma, ngươi chỉ có thể điều khiển được những ai còn bám chấp vào điều đó. Này Ác ma, nay ta đã đoạn tận tất cả các dục lạc của thế gian này, đã chứng đạt sự giải thoát giác ngộ tột cùng, lời Đức Phật dạy ta đã làm xong. Không một Ác ma nào có thể tác động được đến một vị A La Hán.

– Này Ác ma, từ khi Đấng Chánh Đẳng Chánh Giác xuất hiện trên thế gian này, Người đã mở ra con đường cứu thoát chúng sinh khỏi lưới ma mà người giăng bủa. Bánh xe Pháp đã luân chuyển, ánh sáng đạo màu đã tràn ngập các cõi. Tất cả chúng sinh nếu thực hành đúng với lời dạy của Đức Như Lai, siêng năng gây tạo công đức trải qua nhiều kiếp sống, thì chắc chắn sẽ có một ngày thoát khỏi trầm luân. Đó là điều không thể chối cãi, là chân lý tuyệt đối của muôn đời muôn kiếp sau.

Trước uy đức từ vị Tôn giả Ni, Ác ma biết rằng mình không thể quấy phá được nên rất tức giận, gầm lên một tiếng vang động trời đất rồi biến mất.

Cả bầu trời trở về tịch lặng, Tôn giả Liên Hoa Sắc tiếp tục tĩnh tọa. Ánh trăng hiền hòa soi bóng tàng cây. Thi thoảng, một làn gió nhẹ thổi qua cuốn những chiếc lá lên cao rồi chao liệng xuống mặt đất…

VI. KẾT LUẬN

Tôn giả Liên Hoa Sắc là vị đại đệ tử Ni của Đức Phật. Ngài là vị Thượng thủ Ni đoàn với danh hiệu Đệ Nhất Thần Thông. Cuộc đời phạm hạnh và uy đức sáng ngời của Tôn giả là bài học quý báu ngàn đời cho chúng sinh kính ngưỡng.

Học theo hạnh Ngài, chúng con nguyện sẽ luôn ý thức về sự vô thường, khổ đau của thế gian để có thể tinh tấn tu tập và hoàn thiện nội tâm của mình mỗi ngày. Chúng con nguyện sẽ đem hết tài năng, sức lực để phụng sự cống hiến cho cuộc đời và Phật Pháp. Nguyện muôn kiếp sống vị tha giúp đỡ, xây dựng tình yêu thương đại đồng theo hạnh vô ngã từ bi đúng với lời Đức Phật đã dạy.

VII. Ý NGHĨA ĐỘ MỆNH

Tôn giả Liên Hoa Sắc là vị A La Hán ưu tú trong hàng đệ tử Đức Phật được tán thán là Tỳ kheo Ni có công hạnh Đệ Nhất Thần Thông. Ngài có thể sử dụng năng lực thần thông siêu tuyệt của mình để làm vô số lợi ích cho chúng sinh. Trước thần lực phi thường của Ngài, những chúng sinh cang cường nhất cũng quy phục, phát tâm kính tin Tam Bảo từ đó làm được nhiều công đức lành.

Do đó, khi thờ kính Ngài Phật tử sẽ:

– Thành tựu được nhiều tài năng đặc biệt, có nhiều đóng góp cho sự phát triển của xã hội. Có cơ hội được sống trong môi trường hòa bình, tiến bộ.
– Dần trở thành người có uy đức lớn. Được chư Thiên, quỷ thần kính mến nên làm việc gì cũng may mắn thuận lợi, đạt kết quả viên mãn.
– Có cuộc sống sung túc, thanh tịnh do luôn rộng lòng bố thí cúng dường chân chính. Sớm gặp được đạo lý tu hành đúng đắn để tiến bước trên con đường tu tập tâm linh về sau.

VIII. THƠ TỤNG

Giữa đồng lúa chín ngát hương
Tâm sen quỳ xuống dâng lên lòng thành
Cúng dường một bậc xuất trần
Tác thành công đức muôn lần kiếp sau
Phúc lành quả báo dài lâu
Đời đời xinh đẹp như màu sen tươi
Cho dù lên xuống trời người
Dung nghi đức hạnh tuyệt vời trang nghiêm
Thành tâm quỳ dưới đài sen
Đảnh lễ bậc Thánh vượt miền tử sinh
Thần Thông Đệ Nhất Ni Đoàn Như Lai
Trải vô số kiếp tu hành
Hương sen tinh khiết thanh bai
Từ bi trí tuệ muôn loài ngưỡng trông
Chúng con dâng cả tấm lòng
Nguyện theo Ngài để thoát vòng trầm luân
Cúi đầu sám hối lỗi lầm
Bao điều bất thiện đã làm xưa nay
Chúng con xin nguyện từ đây
Siêng năng tạo phước từng ngày tiến tu
Hướng về Vô ngã Chân Như
Trọn lòng tôn kính Phật từ vô biên
Cho dù gian khổ triền miên
Cùng nhau tinh tấn tọa thiền định tâm
Mỗi ngày là một mùa xuân
Khi lòng ta đã thấm nhuần từ bị
Con đường chánh Pháp diệu kỳ
Niềm vui giải thoát không gì sánh ngang
Nguyện cho khắp cả thế gian
Muôn loài hiểu đúng lời vàng Phật trao
Vượt qua thù hận bấy lâu
Cùng nhau xây đắp tinh cầu yêu thương
Phật Đà là ánh thái dương
Đưa ta thoát khỏi nẻo đường trầm luân
Ai còn lạc nẻo đường trần
Thì xin Phật đạo nhanh chân tìm về.

Nam Mô Liên Hoa Sắc Tôn Giả. (3 lần)

0 0 votes
Article Rating
Subscribe
Notify of
guest

0 Comments
Oldest
Newest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments
0
Would love your thoughts, please comment.x
()
x